Pages

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Có gì đó, như là tình yêu...

"Anh yêu biển không? - Yêu chứ... - Nhiều không? - Rất."



Đã là ngày thứ bảy Duy đến đây. Bãi biển này cứ biêng biếc và rì rào níu chân anh mãi. Một ngày, không
sáng thì chiều, Duy nhất định phải một lần thả bộ dọc bờ biển dài tít tắp, khua chân vào những con sóng liếm vào bờ, hít thở thứ không khí trong khiết, thoảng mùi hương muối mằn mặn của quê nhà. Bao lâu rồi anh mới được trở về...

Thời gian du học năm năm có thể làm cho người ta thay đổi, không ít thì nhiều. Quả vậy, Duy, từ cậu bé mười lăm tuổi nhút nhát chưa một lần nắm tay cô gái mình thích, lột xác thành chàng công tử đào hoa nơi xứ người. Duy ở Mỹ khác với Duy ở Việt Nam. Ở nơi xa hoa và xô bồ hơn gấp nhiều lần quê nhà, anh phải tự học cách thích nghi để sống. Loay hoay trong suốt hơn năm trời, Duy bắt đầu thực sự lột xác. Mái tóc đen ngô ngố ngày nào đã được cắt tỉa lại và nhuộm sang nâu hạt dẻ sành điệu. Cách ăn mặc cũng không còn cảm giác “quê quê” và nhà lành như trước nữa. Cộng với chiếc mũi thanh gọn trên khuôn mặt điển trai sáng sủa, chàng trai châu Á dáng người dong dỏng cao với vẻ đẹp thuần Á Đông bỗng trở thành tâm điểm của các cô nàng học sinh đáo để. Một vài bức thư làm quen, tỏ tình, hay những lần “tình cờ” chạm mặt đã được các nàng áp dụng để chinh phục trái tim Duy. Và cũng nhiều lần, Duy đồng ý về mối quan hệ được gọi là cặp kè. Nhưng chẳng khi nào bền. Khi người ta có được điều gì quá nhiều, người ta không có thói quen trân trọng nó nữa. Mấy ngày trước Duy cặp với cô gái tóc đỏ xinh đẹp này, vài hôm sau lại thấy anh ôm eo cô gái mắt xanh dễ thương khác. Ngoài việc học tập nghiêm túc, chuyện tình cảm với Duy giống như kiểu giải trí thông thường. Và anh cũng quen rồi. Thế rồi bỗng dưng Duy chán. Những kiểu tình cảm yêu đương chóng vánh không làm Duy vui nhiều như trước. Anh bắt đầu mỏi mệt với guồng quay điên đảo của cuộc sống nơi xứ người. Rất nhiều lần, Duy thèm bắt gặp chút Việt Nam ở nước Mỹ. Duy thèm được nói tiếng mẹ đẻ giữa nơi người ta cứ liên tục “thank you”, “sorry”, “whatever”… Duy nghe lòng mình nhớ nhung quê nhà. Và Duy về. Bất ngờ và nhanh lẹ. Duy chấm dứt hẳn những mối tình vắt vai lỏng lẻo, thu xếp hết việc học, xách vali về nước, chẳng ngoái đầu nhìn lại một lần.

Duy về vào giữa mùa thu. Anh đã đi hết nửa mùa thu trước nơi xa xứ, giờ về đây, đi nốt nửa mùa thu còn lại dọc bãi biển hoang hoải dài này. Năm năm ở Mỹ, Duy không nhiều lần ra biển, thường chỉ ghé thăm biển vào những buổi picnic ầm ĩ như một cuộc hẹn hò tập thể, mỗi lần Duy cặp với một cô khác nhau. Không đọng lại bao nhiêu trong ký ức vội vã của anh. Biển xứ người vĩnh viễn không cho Duy cảm giác thân quen. Về đây, biển hiền hòa, xanh biếc, nồng mặn mùi thân thương như nhớ nhung Duy từ kiếp nào, ôm trọn anh vào lòng rộng lớn. Duy bắt gặp mình bình yên.

Và biển cho Duy bắt gặp nhiều hơn một sự bình yên.

Có gì đó, như là tình yêu…

***

Trong vài lần dạo biển, Duy hay gặp một cô bé, trông có vẻ ít tuổi hơn anh, ngồi một mình nghịch cát trên bờ. Thỉnh thoảng cô bé cũng đi bộ vài dạo trên mép nước, khuôn mặt điềm nhiên và thong thả như chẳng vướng bận điều gì. Ban đầu, Duy thấy cô bé hay hay, về sau nhìn kĩ hơn, anh thấy cô rõ ràng rất xinh. Có gì đó cuốn hút trong nét mặt bình thản dễ thương ấy. Sau nhiều lần quan sát và thích thú, Duy quyết định làm quen. Về cơ bản là Duy chỉ làm quen vì thích chứ không phải vì bản tính đào hoa. Chiều hôm ấy nắng hiền, gần cuối thu trời bàng bạc một tẹo nhưng vẫn trong sáng, có lẽ thích hợp cho một khởi đầu thú vị. Duy chậm rãi tiến đến gần cô bé - đang ngồi khua chân vào nước và nghịch mấy vỏ ốc. Thấy cô bé xoay xoay mãi một vỏ ốc xinh đẹp trên tay, Duy nghĩ ra cách làm quen bằng việc cúi người xuống, nhìn chăm chăm vào chiếc vỏ ốc và nghiêng đầu hỏi:

- Tên gì ấy nhỉ? Đẹp thật!

Cô gái giật mình nhận ra có người hỏi mình, ngước nhìn lên, và nhoẻn miệng cười thật tươi, như đã quen Duy từ lâu lắm rồi. Cô nâng chiếc vỏ màu tím lên gần Duy và nói:

- Tiểu Tiểu.

Rồi cô cười một cái thật đáo để. Duy hơi bất ngờ. Anh khẽ ngồi xuống cạnh cô gái, cầm chiếc vỏ ốc trên tay, nói như cười:

- Em đặt tên cho cả mấy vỏ ốc này á?

- Những thứ mình thích, nhất định phải có tên để mà gọi. – Cô bé quay sang Duy đang nghịch chiếc vỏ ốc tím của mình, chìa bàn tay phải ra. – Chào anh, em là biển.

- Gì cơ? – Duy nhíu mày hỏi lại. – Em tên gì cơ?

- À… Em tên Hải. Hì.

Duy ậm ừ gật đầu rồi đưa tay bắt lấy bàn tay nhỏ xíu trắng ngần kia:

- Anh là Duy.

- Anh Duy mới đi du học về hả?

- Sao em biết? – Duy ngạc nhiên hết sức.

- Đoán. Anh không nghe thấy giọng mình nói tiếng Việt ngọng nghịu thế nào à? Hi hi.

- À. – Duy gật gù. – Phải rồi nhỉ. Anh quên mất. Em đáo để đấy.

Rồi cả hai cùng cười. Sắp sửa hoàng hôn. Duy và Hải cùng ngồi đung đưa chân vào những cơn sóng dài, lặng yên nghịch những vỏ ốc kiếm được, loay hoay trong những suy nghĩ riêng, thi thoảng lại đùa nhau một vài câu tếu táo để cười phá lên. Hình như cả hai đang chờ một điều gì đó. Duy vươn vai cho thoải mái, nói như trông đợi:

- Hoàng hôn trên biển chắc đẹp lắm nhỉ!

- Ha ha. – Hải chợt phá lên cười. – Anh ngốc à? Biển Đông làm sao thấy hoàng hôn!

Bất chợt Duy thấy tẽn tò kinh khủng. Những lần trước ra đây anh đều về trước khi mặt trời lặn. Cộng với những năm tháng dài xa biển làm anh thật sự quên mất đây là biển Đông, không thể ngắm cảnh hoàng hôn cực lãng mạn trên biển được. Thật buồn cười khi nãy giờ mình ngồi chờ – Duy nghĩ, và tự trách mình ngốc mãi. Anh lấy tay vò vò mớ tóc nâu trên đầu mình để che đi vẻ bối rối và cười toe khi bắt gặp ánh mắt của Hải:

- Lâu rồi nên anh quên.

- Bao nhiêu năm rồi?

- Chắc là năm.

- Thảo nào. – Hải vẫn xoay xoay chiếc vỏ ốc mang tên “Tiểu Tiểu” trên tay. – Lúc ấy em mới học lớp sáu.

- Vậy giờ em mới học lớp mười một thôi á? – Duy tròn mắt.

- Vâng. Nhìn em… già lắm à? – Hải lườm mắt tinh nghịch.

- Không. Nhưng cách nói chuyện… không giống lắm.

Hải cười toe:

- Cứ cho là em lanh lợi đi. Ha ha.

Cuộc làm quen đã diễn ra như thế. Theo một cách Duy hoàn toàn không hề nghĩ tới. Duy đã hình dung cô bé xinh xắn này hẳn là vô cùng hiền lành, dịu dàng, sẽ lỏn lẻn cười theo những câu nói đùa của Duy. Anh không bao giờ nghĩ anh lại là người gần như bị động. Cô gái tên Hải bé nhỏ dễ thương này quả thật đáo để và thú vị hơn anh tưởng. Cô gái có đôi mắt nâu trong veo và hay cười, hình như đã bắt hồn anh vào một chiều giữa thu nồng nàn mùi gió biển. Đến lúc chia tay, Hải gọi Duy lại, chìa bàn tay bé nhỏ đặt chiếc vỏ ốc tím thẫm:

- Tặng Tiểu Tiểu cho anh này.

- Thật á? Em thích mà. – Duy cười.

- Thì giữ hộ em vậy.

Duy cầm chắc “Tiểu Tiểu” trong tay, định đi về thì nhớ sực ra và quay lại:

- Ngày nào em cũng ra đây chứ?

- Thường xuyên. Nhưng không có một giờ cố định đâu. Phải có duyên mới gặp đấy.

Hải mỉm cười và quay đi, về hướng ngược lại. Mái tóc dài đen nhánh tung bay theo chiều gió, những lọn tóc rối bời mặc sức đong đưa… Mặt trời đã lặn ở một phương trời khác, nhưng phương trời này vẫn ửng lên vẻ đẹp lạ lùng.

***

Chiều hôm sau, Duy sửa soạn ra biển từ rất sớm. Trước khi đi, anh đã thay đi thay lại hàng chục cái áo thun anh ưng nhất, chỉ để tìm ra bộ dạng sporty nhất có thể. Rồi lại đứng trước gương chỉnh sửa mái tóc nâu vốn đẹp mê hồn ra mấy kiểu nữa và phân vân hoài không biết nên vuốt gọn hay đánh rối cho phong trần. Quả thật, cô gái kia đã bắt gọn hồn Duy rồi. Nhưng chàng trai đa tình ngốc nghếch không biết rằng mình sắp tẽn tò thêm lần nữa. Bởi vì…

Duy loanh quanh trên bãi biển suốt mấy giờ đồng hồ vẫn chẳng thấy bóng dáng xinh xắn ấy đâu. Cứ thấy từ xa có ai ngồi nghịch cát, nhặt vỏ ốc là Duy mừng rỡ chạy đến, nhưng chẳng lần nào là Hải. Hải đang ở đâu thế không biết, Duy tự hỏi và sốt ruột quá chừng. Nhưng bao nhiêu lo lắng và trông đợi của Duy đều chẳng ích gì khi hoàng hôn đã phủ xuống từ đời nào, Hải cũng chẳng hề xuất hiện. Chỉ là những bóng dáng na ná, hay những hành động tương tự làm Duy nhầm lẫn. Duy thấy mình ngốc nghếch và buồn cười quá. Ngày xưa chỉ có những cô gái tìm Duy, và phát cuồng vì Duy. Duy có đời nào mảy may quan tâm đến ai. Thế mà giờ… Duy tự trách mình ngốc rồi buồn bã ra về, không quên ngoái lại lần nữa, vẫn mong chờ một dánh hình quen. Nhưng dường như chỉ tăng thêm phần ngờ nghệch trong anh.

Về nhà, Duy cứ suy nghĩ mãi về cô bé tên Hải ấy. Là cô bé nói dối anh, hay cô đã gặp vấn đề gì không đến được? Hay cô chỉ đùa anh cho vui? Hay là… Bao nhiêu nghi vấn đặt ra làm Duy thiếp đi lúc nào không biết. Trong mơ, anh thấy biển…

Hôm sau, Duy vẫn ra từ khá sớm. Và trước khi đi anh vẫn tăm tia chăm chút cho vẻ ngoài của mình như hôm trước. Chỉ là không sốt sắng bằng. Mái tóc nâu được đánh rối trông lãng tử và đẹp hơn bao giờ hết. Anh thả bộ dọc bờ biển vì chưa thấy Hải đến. Trong lòng lại dậy lên nỗi bâng khuâng. Đến khi anh lang thang được hai vòng thì bất chợt thấy cô gái ấy đang ngồi nghịch cát ở chỗ cũ. Ánh mắt hoàn toàn điềm nhiên như không. Duy ngơ ngác chạy đến, ngồi phịch xuống, nói như trách:

- Hôm qua em không đến đây à?

- Có chứ. – Hải trả lời thản nhiên.

- Nói dối. Anh không thấy.

- Anh đến giờ này à?

- Ừ. Anh luôn ra giờ này mà.

- Hôm qua em đến vào buổi sáng. – Hải cười gọn ơ.

Duy ngẩn ngơ nhìn Hải, rồi lại cười phá lên để giễu mình. Ừ nhỉ, Hải đã nói không đến vào một giờ cố định đâu mà. Tại anh sốt sắng và ngớ ngẩn quá. Anh chẳng nói được lời nào, đang yên lặng để chữa thẹn thì Hải quay sang bắt chuyện trước:

- Không phải là hôm qua anh tìm em đấy chứ?

- Anh đến theo thói quen và không thấy em thôi. – Duy nói dối.

Bất chợt Hải ghé sát mặt vào Duy, nhìn vào mắt anh rồi cười toe toét:

- Đôi mắt đẹp đang phản bội anh kìa. Đồng tử giãn ra to lắm đấy. Hi hi.

Duy bối rối lấy tay dí vào trán Hải đẩy ra. Sao cô gái này phải quá thông minh như vậy để anh luống cuống không phải là mình nữa? Hay… đây mới chính là Duy? Về đây, biển hiền hòa đã tẩy sạch những đào hoa lãng tử khỏi người Duy, trả lại Duy hiền lành ngốc nghếch như ngày của năm năm xa xôi về trước. Về đây, Duy gặp một nụ cười trong khiết anh chưa từng bắt gặp ở đất Mỹ, làm cho tim anh đập nhanh một nhịp.

Duy bỗng chìa tay ra, nói như ra lệnh:

- Điện thoại em đâu?

- Làm gì cơ?

- Lưu số anh để khi nào đến buổi sáng thì báo.

- Làm gì? Không thích đấy! – Hải lắc lắc mái tóc tinh nghịch.

-Thôi được rồi, - Duy lôi điện thoại ra, rà tay lên bàn phím. – đọc số em anh lưu vậy. Vinh dự lắm đấy nhé. Anh chẳng mấy khi lưu số ai đâu.

- Mặc kệ anh chứ. Em không thích. – Hải thè lưỡi trêu Duy rồi đứng bật dậy chạy đi.

Duy phì cười, đứng dậy đuổi theo cô nàng xinh đẹp đáo để. Chạy đuổi đến ướt nhem quần áo, cười rộn tung cả buổi chiều lộng gió biển, cuối cùng Duy đã xin được số điện thoại của Hải. Anh vui đến chết được. Anh sẽ thôi để mình bị động, thôi để Hải mắng là ngốc, và thôi việc tẽn tò như đứa trẻ. Anh thật sự đang cố thiết lập một mối quan hệ nghiêm túc với cô bé cười xinh như nắng này. Không giống với những lần vui chơi thoáng qua trước, Duy bắt gặp lòng mình rung động khi gặp Hải, và nếu cô không nói gì mà chỉ cười thôi anh cũng thấy vui lắm rồi. Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ có niềm vui giản đơn và hiền lành đến vậy. Chưa bao giờ, khi ở xứ người.

***

Tối đó về, Duy cứ lăn qua lăn lại trên giường với chiếc điện thoại trên tay. Anh có nên nhắn tin cho cô bé ấy không? Cô gái ấy quá thông minh để có thể bắt thóp được lòng anh, như cái cách cô ấy bắt mất hồn anh vậy, chỉ bằng những cử chỉ giản đơn, tự nhiên và khéo léo. Anh ngẩn ngơ nhớ đến lúc Hải ghé sát vào mặt mình, thầm thì với anh một câu lém lỉnh. Đôi mắt ấy, nhìn gần đẹp như mùa thu vậy. Đôi mắt ấy, nhìn gần, có màu hổ phách.

Duy mím môi quyết định gửi đi một tin nhắn. Và anh hồi hộp chờ hồi âm. Tin nhắn mà anh cố sức nghĩ cho thật “hay ho” để gửi: “Thời khóa biểu ngày mai không thay đổi chứ?” hóa ra vẫn thua cô bé học sinh lớp mười một kia một nhịp: “Không biết. Học sinh có thể bùng tiết không báo trước. Ha ha.”. Duy không nhớ mình đã cười bao nhiêu lần khi đọc tin nhắn ấy, hay chính xác là anh không nhớ mình đọc đi đọc lại cái tin ấy tổng cộng bao nhiêu lần. Rất nhiều thì phải. Đủ để anh thấy mình vui như gặp được mối tình đầu. Những cảm xúc lạ lùng tươi mới, rộn ràng như sóng vỗ bờ mà đôi khi êm như khua chân vào nước, lần đầu tiên anh có được. Chẳng phải sao, Hải quả là mối tình đầu!

Có lần, Hải xòe tay ra trước mặt Duy, nghiêng đầu nói:

- Đưa tay ra xem nào?

- Xem gì? Lợi dụng nắm tay anh phải không? Ha ha. – Duy cười to, trêu Hải.

- Điên à? Xem có sống lâu bằng em không đấy. Hi hi.

- Em biết xem bói á?

- Biết nhiều thứ lắm. Nào, đưa tay đây. – Hải giục.

Duy đặt tay trái mình lên lòng bàn tay ấm nóng của Hải, rồi ngồi yên ngẩn ngơ nhìn Hải đăm chiêu xem xét các đường chỉ tay của mình. Trong những đường chỉ tay ngốc nghếch ấy, có đường nào bảo rằng Duy đang phải lòng Hải? Giá mà có, Duy mong Hải sẽ đọc ra và hiểu rằng giây phút này tim Duy đập nhanh tới chừng nào. Cô gái này thông minh đến vậy, sao đến giờ vẫn chưa biết rằng có người đã bị mình bắt mất hồn? Hay cô biết rồi mà giấu hết vào lòng vờ vĩnh? Cô im lặng để trêu chọc anh thêm nữa, để làm anh nhớ thương mình nhiều hơn nữa? Chắc vậy. Và cô gái ấy thành công rồi. Từng ngày từng ngày gặp Hải là Duy lại nhận biết tình cảm mình nhiều thêm, đôi lúc anh không ngăn được, phải ngồi xa Hải hơn một chút để cô không nghe được tiếng tim anh đập vội. Anh bối rối như một đứa trẻ trộm thích cô bé xinh xắn nhà bên, hàng ngày làm những việc ngốc nghếch để cô bé nhìn thấy và chú ý. Giờ, Duy đào hoa phong lưu thật sự đã chết tận đẩu đâu nơi xứ người xa lắc, chỉ còn lại Duy ngốc nghếch mới biết yêu, trót phải lòng biển và phải lòng cô gái của biển.

Duy đang chăm chú nhìn Hải thì bất ngờ ánh mắt ấy ngước lên chạm vào mắt anh. Anh bối rối chớp mắt mấy cái ra vẻ không – có – gì rồi vờ vênh mặt:

- Thế nào? Sống rất lâu và sẽ rất giàu có hả?

Hải không trả lời mà cười lém lỉnh:

- Anh Duy đào hoa đấy. Thích thật!

- Ơ…

Duy đơ hẳn xúc cảm không biết nói gì nữa. Quả là không gì giấu được đôi mắt mùa thu thông minh này. Nhưng giờ anh nên nói gì đây? Thừa nhận ư? Nếu biết Duy từng cặp kè với rất nhiều cô gái khi ở nước ngoài, Hải liệu có mở lòng để yêu anh? Và quan trọng là cô có còn tin tưởng vào những tình cảm anh dành cho? Hay sẽ nghĩ đó lại là yêu đương nhất thời chớp nhoáng của tuổi trẻ nông nổi? Duy ngẩn ngơ nhìn Hải chẳng biết nói câu gì. Hình như đọc được điều đó trong mắt anh, Hải cười lỏn lẻn:

- Nhưng mà báo anh tin buồn này, có vẻ như anh sắp gặp một ai đó chấm dứt vận đào hoa của mình thì phải. Ha ha.

- Là sao?

- Một người sẽ làm anh yêu đến chết. Thế là tiêu nhé! Hết rong chơi chạy nhảy luôn. – Nói rồi Hải chỉ vào đường chỉ tay cho Duy xem. – Thấy không, đến đây này, “bị” yêu thật nhé!

- Ai vậy? – Duy cười.

- Sao em biết được? – Hải lắc đầu, vẻ vờ vĩnh. – Nhưng chắc là xinh.

- Lại đoán linh tinh chứ gì! – Duy bĩu môi.

- Anh đẹp trai thế kia mà! – Hải thè lưỡi trêu.

- Anh biết mà. – Duy gật đầu và làm bộ nghiêm túc.

Cả hai phá lên cười giòn tan, phá tan sự tĩnh lặng của biển chiều. Ánh tà dương đong đưa trên mái tóc đen nhánh của Hải. Ngược nắng, Hải xinh như nàng tiên ánh sáng. Duy ngơ ngẩn nhìn mãi.

Hải khua chân vào mép nước, thầm thì hỏi Duy:

- Anh yêu biển không?

- Yêu chứ.

- Nhiều không?

- Rất.

Lúc ấy, Duy nhớ là Hải đã cười rất tươi. Như có nỗi niềm hạnh phúc nào ẩn sâu trong đôi mắt màu hổ phách trong veo ấy vậy. Anh không hiểu được hết nhưng anh cảm nhận thấy đó là nụ cười của hạnh phúc.





Những lần tiếp theo “hẹn hò” với biển đều như thế. Nỗi niềm hạnh phúc giản đơn dần dần lớn lên trong lòng chàng trai xa xứ lâu năm. Bên anh giờ không những “bóng hồng” theo kiểu mau thích chóng chán. Bên anh giờ có biển, và cô gái anh yêu. Cô gái ấy đôi khi chẳng làm gì, cứ ngồi lặng yên bên anh, cùng anh thả mặc những nghĩ suy lên tung trời lộng gió, cùng anh quẳng hết những ưu tư không vui vào cơn sóng tràn bờ. Cô gái ấy y hệt biển, nhẹ nhàng và thanh khiết, thổi vào anh hồn yêu tươi mới, biêng biếc. Cô gái ấy có lần mang cho anh một chiếc vỏ ốc trắng, bảo anh áp vào tai mình.

- Anh sẽ nghe thấy biển.

- Ừ.

Duy nâng chiếc vỏ ốc lên, áp vào tai. Anh thả hồn mình nghe miên man những âm thanh vi vu kì ảo lùa khe khẽ qua tai, lay lay trên những lọn tóc nâu mỏng. Những âm thanh miên man kéo dài làm lòng anh bình yên đến lạ, hệt như có bàn tay nào dịu dàng vỗ về mơn man vào tâm can, hong khô những cảm xúc xa xứ ướt át. Duy cứ áp chiếc vỏ ốc vào tai, nhắm nghiền mắt, gật gù gật gù. Hải ngồi cạnh bên, thầm thì:

- Anh nghe chứ?

- Ừ.

- Biển nói gì?

- Nói rằng em rất xinh. – Duy cười.

- Cái đó thì biết rồi. – Hải cười giòn tan và đánh nhẹ vào vai Duy. – Còn gì hay hơn không?

- Biển bảo anh thật sáng suốt khi chọn trở về Việt Nam.

- Vậy… - Hải chợt nhỏ nhẹ hẳn. – Anh yêu biển chứ?

- Yêu.

- Nhiều không?

- Rất.

Và Duy lại thấy Hải cười. Nụ cười không thành tiếng, không rõ ràng hữu hình nhưng lưu đọng lung linh trên khóe mắt Hải và ngân vang đầy lòng anh. Vẫn là nụ cười giấu hết cả nắng vào mắt môi. Thảo nào Duy luôn thấy ở đây trời tối vội. Hóa ra cô gái này lấy trộm ánh sáng của mặt trời.

Duy luôn thắc mắc sao lần nào gặp, Hải cũng hỏi anh câu ấy, rằng: “Anh yêu biển chứ?”. Anh biết cô muốn nghe một sự khẳng định, nhưng tình yêu của anh dành cho biển lẽ nào lại quan trọng với cô đến vậy? Hay cô đã yêu biển đến da diết và hằng mong tìm được một người giống mình? Vì lẽ đó cô đã ở bên anh, khi biết anh cũng phải lòng biển? Vì lẽ đó cô mới làm bạn với anh suốt những ngày tháng qua? Anh nhiều lúc phân vân và băn khoăn dữ dội nhưng chẳng cách nào ép mình hỏi cô được. Anh nhìn thấy ở cô gái này quá nhiều bí mật, nhưng là những bí mật dễ thương và trong lành mà nếu bật mí sẽ chỉ làm anh vui chứ nhất quyết không gây tổn thương. Vậy nên, anh quyết định không hỏi gì cả. Anh để yên, lặng lẽ tận hưởng cảm giác hạnh phúc bên biển, và cô. Chẳng phải cô gái ấy như là biển, đầy những bí ẩn bất ngờ sau vẻ dịu dàng tươi trẻ! Và nếu cô gái ấy là biển, sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương, mà yêu trọn cả anh như mối tình lâu năm khắc khoải. Nhất định thế!

Tối hôm ấy, nghĩa là sau một thời gian thật dài Duy đã ở đây và trải lòng cùng biển, anh đang ngồi ngơ ngẩn nhớ về những buổi chiều gần đây, thì bất ngờ nhận được điện thoại của cô gái lạ lùng xinh đẹp ấy. Lúc cầm điện thoại trên tay, anh vô cùng ngạc nhiên. Cô gái này, gọi điện thoại cho anh, đây là lần đầu tiên. Những lần họ liên lạc với nhau qua điện thoại hoàn toàn chỉ bằng tin nhắn. Hải nói không thích nói chuyện qua điện thoại lắm, cô bảo là do không nhìn thấy mặt người bên kia, nên không đoán biết được tâm tư họ. Như vậy, thì thật là khó xử. Còn tin nhắn thì về cơ bản chỉ là những dòng chữ trao đổi thông tin đơn thuần, chẳng ai phải gọt giũa gì nhiều. Thế nên họ chọn cách nhắn tin. Vậy mà gì đây? Hôm nay Hải chủ động gọi cho Duy á? Cảm giác của Duy thật là lạ và có gì hơi hoang man. Hẳn là một bất ngờ. Duy nghĩ vậy và bấm phím accept, lòng hồi hộp trông chờ một ngạc nhiên thú vị.

- Hôm nay phá lệ à?

- Vì hôm nay đặc biệt. – Đầu dây bên kia, giọng Hải vang lên đáng yêu như trẻ con.

- Hôm nay… đặc biệt á? Ngày gì vậy? – Duy ngạc nhiên hỏi lại.

- Ngày mai em bay rồi. – Giọng Hải chùng xuống hẳn.

- Sao cơ?

Lần này Duy thật sự hoảng hốt. Chiều nay Hải còn cười nói vui vẻ với Duy, chẳng đả động gì tới việc này cả. Cũng không hề có dấu hiệu gì bất thường và anh hoàn toàn không cảm nhận được chút gì lạ lùng từ cô. Hay Hải chỉ đùa Duy nhỉ?

- Luân Đôn, Anh Quốc. Ba năm. Ngày mai bay đấy. – Giọng Hải vẫn nhỏ nhẹ và từ tốn, nhưng siết chặt tâm can Duy.

- Em không nói gì hết.

Giờ em nói đây. Tốn tiền gọi cho anh còn gì. Hi hi. Đừng có giận đấy.

Duy hình dung phía bên kia đầu dây, Hải vẫn đang cười cái kiểu trẻ con dễ thương đáo để ấy, nhưng quả thật lần này anh vui không nổi. Anh chỉ biết trách cô, một cách bất lực:

- Sao em không nói cho anh sớm hơn? Anh còn chẳng nói được lời chia tay với em.

- Em ghét sự chia tay ủy mị. Như thế này, thật đơn giản, anh thấy không? Chỉ như là em ra biển buổi sáng, còn anh buổi chiều. Xem như chúng ta vẫn đến cùng một nơi hàng ngày, nhưng không gặp nhau. Và đến tối về, sau khi dành cả buổi chiều lanh quanh một mình trên biển, anh lại nhắn tin trách móc. Ha ha. Vẫn như cũ mà anh nhỉ!

Duy nghe tiếng cười giòn tan của Hải nhưng anh cảm thấy quá giận:

- Em ích kỉ vậy?

- Không hề.

- Em không cho anh chút cơ hội nào để nói với em cả.

- Anh muốn nói điều gì mà giấu lâu đến thế? – Hải chợt dịu dàng như sợ làm đau giây phút này.

- Anh… chưa kịp nói yêu em, đồ ngốc! – Duy thốt ra từng từ thú nhận, anh biết lúc này dù không đối diện Hải nhưng mặt anh hẳn là đỏ ửng lên. – Giờ anh phải chờ ba năm sau để nói ra ư?

Đầu dây bên kia chợt im lặng. Duy thậm chí còn không nghe được tiếng thở của Hải. Duy lại một lần nữa rơi vào hoang mang. Hải đang nghĩ gì? Cô cũng chờ đợi điều nay hay đang thấy anh thật ngốc? Thêm một giây qua đi là anh lại thêm căng thẳng. Bất chợt anh nghe thấy tiếng gì êm như là tiếng cười của cô vọng lại. Phía bên kia, Hải quả thật đang cười:

- Anh mới là ngốc!

- Sao cơ?

- Chẳng phải lần nào gặp em, anh cũng thú nhận điều đó rồi ư? Anh không nhớ à?

- Anh chưa từng nói mà. – Duy ngạc nhiên.

- Học lại từ Hán Việt đi. Đồ ngốc nhất quả đất. – Giọng Hải lại trở về vẻ đáng yêu trẻ con. – Thôi em ngủ sớm lấy sức mai bay đây. Khi nào hiểu ra thì liên lạc với em. Chúc em lên đường bình an và may mắn đi. Biết chừng sang đấy em gặp một anh Tây cực đẹp trai và cực tốt nhé! Hi hi.

Duy ngơ ngác ậm ừ rồi im lặng nghe tiếng bên kia tắt máy. Lòng anh dâng đầy nỗi băn khoăn rất mới. Anh đã nói yêu Hải rồi ư? Chưa hề mà! Hải vừa bảo gì với anh ấy nhỉ? “Học lại từ Hán Việt đi”. Khoan đã nào, nhớ lại thì… Lần nào gặp nhau, đến gần lúc chia tay Hải cũng hỏi Duy đúng câu: “Anh yêu biển chứ?” và đợi anh gật đầu. Luôn là như vậy. Chẳng lẽ là nó? Lời tỏ tình của anh… là đây sao? Một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Duy. Phải rồi, anh ngốc quá! “Biển”, từ Hán Việt chẳng phải là “Hải” sao! Đúng là “Biển” rồi! Ngay lần đầu tiên gặp gỡ, Hải đã trao nụ cười thật tươi về phía anh và tự nhận mình là biển. Ôi anh quá ngốc nghếch đã quên mất đi rồi. Hóa ra bao lâu nay, anh vẫn nói yêu cô hàng ngày mà không hề hay biết. Chỉ mỗi cô cảm nhận được điều đó trong anh. Cô chẳng nói gì mà chỉ âm thầm lắng nghe tiếng lòng anh từ ngày này sang ngày khác. Mỗi lần như vậy, chẳng phải cô đều cười rất tươi mà anh lại chẳng hề nhận ra cô vừa được nghe một lời tỏ tình. Anh đúng thật là… ngốc nhất quả đất!

Duy cuống cuồng chụp lấy điện thoại, bấm vội số của Hải. Nhưng rồi trong phút chốc anh quyết định không gọi nữa. Với tính cách đặc biệt như cô, biết đâu lại chẳng nhận điện thoại. Thay vào đó, anh gửi cho cô một tin nhắn: “Anh yêu biển. Rất nhiều.” rồi nghe nhịp tim mình đánh lô tô trong lồng ngực khi đợi hồi âm. Hải nhắn lại rất nhanh sau đó. Cô gửi cho anh một kí hiệu mặt cười và lời nhắn: “Chăm sóc Tiểu Tiểu hộ em nhé.” Chợt nhớ ra, Duy tiến tới bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo lấy ra chiếc vỏ ốc màu tím thẫm xinh đẹp, đang lóng lánh sáng trên tay anh. Cầm chắc nó trong tay, anh nhắn lại: “Anh biết rồi. Đến nơi báo cho anh nhé! Và không được gật đầu với bất kỳ lời tỏ tình nào khác, hiểu không? Nếu một ai khác yêu biển, hãy chỉ gửi cho họ rong và tảo thôi.”. Duy nhận lại một kí hiệu mặt cười khác và lời chúc “Ngủ ngon nhé”, chỉ vậy thôi nhưng anh an lòng và hạnh phúc nhường nào.

Ba năm sắp tới, anh không quan tâm nhiều nữa. Vì anh tin đó là biển của anh, riêng một mình anh. Nếu không phải, sao anh đi một vòng lớn nơi xứ người suốt năm năm trời rồi cuối cùng lại quay trở về nơi chốn thiêng liêng này, và tìm gặp được cô – biển của anh. Ba năm tiếp theo này, anh tin rằng chỉ là đường gấp khúc của nhân duyên. Ba năm sẽ qua mau và cô sẽ lại về bên anh, dịu dàng làm biển vỗ về tâm can và hát ru cho cõi lòng anh, đánh thức thứ tình yêu chân thành trót ngủ quên lâu ngày. Đi qua những nét đứt gẫy của cuộc sống, người ta sẽ tìm thấy con đường thẳng dẫn tới hạnh phúc của riêng mình.

Anh tin thế. Vì anh yêu biển, rất nhiều.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét