Chàng trai và cô gái vừa ăn cơm xong. Sau đó chàng trai bắt xe lên thẳng
sân bay. Anh phải đi công tác ở một thành phố xa xôi. Máy bay không chờ
đợi một ai.
Nhưng bữa tối của họ rất tinh tế, phong phú, chứ không phải
qua loa cho xong, tất cả đều là những món ăn chàng trai thích ăn và đều
là những món sở trường của cô gái. Cô gái giành cả buổi chiều để phủ
đầy những món ăn hải sản trên bàn ăn.
Chàng trai như con cá mập thích ăn đồ biển. Nhưng tính cách của chàng
trai không giống cá mập một chút nào, mọi cử chỉ của anh đều tao nhã,
anh là một người giỏi giang, xuất sắc.
Chàng trai lên máy bay lúc chiều tối. Anh nói với cô gái khi bước tới
sân bay. Đợi đến tối thì lúc đó muộn quá, anh sẽ không gọi điện cho cô
gái. Sáng hôm sau anh sẽ gọi lại. Cô gái nói: “Được.” Cô gái đứng ở
ngoài sảnh vẫy tay theo chàng trai. Chàng trai sẽ sống ở một thành phố
xa lạ trong nửa tháng nữa.
Đã muộn lắm rồi, cô gái đã ngủ từ lâu, bỗng có tiếng chuông điện thoại
đánh thức cô. Nhìn lên chiếc đồng hồ đặt đầu giường, giờ mới tờ mờ sáng.
Cô gái bò dậy, đi xuống phòng khách nghe máy. Cô nghe thấy giọng nói
của chàng trai. Chàng trai sốt sắng hỏi: “Em khỏe không?”
Cô gái có phần ngạc nhiên hỏi: “Em khỏe, em đang ngủ mà, không phải anh nói là buổi sáng mới gọi điện lại sao?”
Chàng trai hình như có điều gì không an tâm, tiếp tục hỏi: “Em không sao chứ?”
Cô gái thấy hơi buồn cười, anh chàng này sao tự nhiên lại dài dòng thế
nhỉ, mặc dù cô biết chàng trai rất quan tâm đến cô: “Tất nhiên là em
không sao rồi, em ngủ rất ngon. Anh làm sao thế?”
Chàng trai nói: “Anh muốn nói với em là anh đến nơi rồi, em không phải
lo lắng, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh đấy nhé”. Sau đó anh chúc cô
gái ngủ ngon rồi vội cúp điện thoại. Cô gái cầm điện thoại trong tay
ngẩng người ra đúng 1 phút. Cô cảm thấy hôm nay chàng trai có điều gì đó
khác thường. Nhưng khác thường ở điểm nào nhỉ? Nhất thời cô chưa nghĩ
ra.
Nửa tháng sau, chàng trai trở về. Thần thái trông vẫn phong độ,khỏe mạnh nhưng trên bụng anh có một vết sẹo.
Cô gái hỏi: “Sao thế này anh?” Chàng trai đáp: “Không sao đâu em, có vết thương nhỏ ý mà.”
Cô gái lo lắng, truy hỏi không ngừng. Chàng trai cười nói: “Anh nói cho
em biết nhé, nhưng em không được giận đâu đấy. Hôm đó, anh xuống sân
bay, rồi đi dạo trên phố, tự nhiên thấy đau bụng thế. Chưa bao giờ anh
đau quặn lại như thế, đau đến muốn ngất xỉu. Thế rồi anh nghĩ tới hải
sản, có thể là do anh bị ngộ độc thức ăn khi ăn hải sản. Em biết đấy, ở
thành phố biển nhỏ bé của chúng ta năm nào cũng có người mất mạng vì ngộ
độc hải sản. Thế rồi anh gọi điện cho em. Anh nghĩ rằng nếu đúng là vì
mấy đồ hải sản đó thì lúc đó nhất định em cũng có cảm giác bất thường.
Giả dụ em không nghe điện thoại hay nhấc máy nhưng lúc đó người em không
được khỏe. Anh sẽ gọi luôn đến trung tâm cấp cứu 115, để họ sẽ đến nhà
em ngay lập tức. Nhưng lúc đó nghe giọng nói của em hoàn toàn bình
thường nên anh cũng không kinh động đến em nữa. Sau đó anh mới yên tâm
cúp máy.
“Khi cảm thấy người không được khỏe, sau anh không nghĩ đến việc đầu tiên là tự cứu mình?” Cô gái hỏi
“Làm gì có tâm trạng đâu mà nghĩ được lắm thế.” Chàng trai nhìn cô gái
với ánh mắt chan chứa tình yêu” “Có cấp bách đến đâu anh cũng phải gọi
điện cho em trước tiên. Em biết là không thể coi thường chuyện ngộ độc
thực phẩm được mà. Thời gian chính là sinh mệnh. “ Cô gái nhớ ra hôm đó
chàng trai cố chấp gọi cho cô rõ lâu, cô lười biếng mãi mới chịu nhấc
máy.
Tuy rằng chàng trai và cô gái chỉ nói chuyện được với nhau vỏn vẻn có
mấy câu. Nhưng mấy câu nói đó đã mất đi nửa phút. Điều đó có nghĩa là
trong nửa phút đó chàng trai đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp.
Sau khi biết chắc chắn rằng cô gái không sao, loại bỏ được khả năng cô
gái bị ngộ độc thức ăn chàng trai mới cúp máy. Đến lúc ấy chàng trai mới
tìm sự trợ giúp của người qua đường hoặc gọi tới trung tâm cấp cứu 115.
Nếu hôm đó họ bị trúng độc thật thì cho dù có cách nhau tới hàng dặm,
chàng trai cũng sẽ đưa được nhân viên y tế đến với cô gái. Chỉ có điều,
như thế chàng trai sẽ làm lỡ mất 30 giây. Nói cách khác, vào ranh giới
mỏng manh giữa sự sống và cái chết rất có thể sẽ xảy ra, chàng trai có
thể sẽ giành 30 giây của mình cho cô gái. Hơn nữa, chắc chắn rằng chàng
trai biết rất rõ 30 giây này có thể là khoảng cách giữa sự sống và cái
chết. Cô gái không nói gì nữa, cô không thể nói được lời nào nữa.
Chàng trai khẽ cười: “Vẫn còn may mà, chỉ là một lần hú hồn, cuối cùng
không có sự việc đáng sợ nào xảy ra”. Anh lại chỉ lên vết thương trên
bụng, chớp mắt tinh nghịch: “Đây là vết tích của viêm ruột thừa cấp để
lại.” Cô gái chẳng thể cười được nữa, mắt cô đã ướt từ bao giờ. Cô ôm
chặt lấy chàng trai, nói: “Ba mươi giây này là lí do chúng ta bên nhau
trọn đời.”
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012
30 Giây là lý do ta bên nhau trọn đời...
Người đăng:
Unknown
vào lúc
05:07
Gửi email bài đăng này
BlogThis!
Chia sẻ lên X
Chia sẻ lên Facebook
Nhãn:
Truyện Ngắn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét