Pages

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Tổng hợp những bài thơ tình Valentine hay nhất

Tổng hợp những bài thơ tình Valentine hay nhất

VnTim™  ^-^ KỶ NIỆM MỘT CUỘC TÌNH



Chiều thứ 7 mưa bay ngoài hiên vắng.


Gió đung đưa cho chiếc lá vàng rơi.


Em đi rồi khung trời như vắng lặng.


Một nửa hồn anh theo gió cuốn bay xa.
* *
*
Anh nhớ ngày đầu ta mới gặp nhau.
Em ngồi đó dáng yêu kiều bé nhỏ.
Nụ cười tươi luôn nở ở trên môi.
Em tươi xinh, mắt hồn nhiên trong sáng.
Nét dịu dàng pha lẫn vẻ ngây thơ.
Lòng e ấp như hoa vừa chớm nở.
Em ngại ngùng khi anh hỏi về em.
Và anh gọi tên em: “đoá Ngọc Lan”.
Tổng hợp những bài thơ  tình Valentine hay nhất
Anh nhớ lần đầu anh nắm tay em.
Ngập ngừng, anh chẳng nói nên lời.
H. em, em làm bạn gái anh nhé.
Em bối rối, cúi đầu như nhận lỗi.
Chẳng nói điều gì, tay vẫn trong tay.
Anh reo vui như chim Sẻ sổ lồng.
Như nắng về cho lúa trĩu vàng bông.
Như xuân về cho cây bừng sức sống.
Anh nhớ những chiều sau giờ tan sở.
Em cùng anh dạo phố, ngắm trời xanh.
Hay những hôm em lại đến mời anh
Đến góc phố ngồi ăn, ôi hạnh phúc!
Hay những đêm thứ bảy em cùng anh.
Đến quán vắng, hát tình ca đôi lứa.
Vai kề vai cho sóng tình nổi dậy.
Môi kề môi cho tình yêu thắm mãi…
Anh nhớ có lần em nói với anh:
“Em muốn sống bên đàn con ngoan nhỏ”.
Anh hỏi lại: “em muốn có bao nhiêu?”
Em không nói, xòe hai tay cười mỉm.
Và một hôm em ngồi tựa vai anh.
Lòng nghẹn ngào sao mà nghe đau đớn.
Làm sao em sống nếu thiếu vắng anh.
Khi đường tình biết bao điều cách trở.
Tổng hợp những bài thơ  tình Valentine hay nhất
Cũng từ đó tình yêu thêm thắt chặt.
Những vui buồn mình cùng sẻ chia nhau.
Thời gian trôi, hạnh phúc cứ dâng đầy.
Bao ước vọng mình chung tay xây đắp.
Sinh nhật anh, ngoài trười mưa không ngớt.
Em vẫn đến cùng anh chung mơ ước…
Áo em tặng, sao lại vừa đến vậy?
Hay là em cũng chính đó là anh.
Rồi một đêm, mây đen ùn kéo đến.
Sấm vang trời, gió chẳng chịu ngừng cây.
Em đến bên anh với hai bờ tóc rối.
Mắt nhòa lệ, em chẳng biết làm sao?
Mẹ bắt em phải chọn lựa đôi đường,
Bên hiếu, bên tình em phải chọn gì đây?...
* *
*
Bài thơ này anh viết tặng riêng em.
Như để nói tình ta luôn sống mãi.
Dù xa nhau nhưng anh vẫn nhớ,
Vẫn yêu em như thuở ban đầu.


ND233.

Tình Mơ - Nguyễn Chí Thiện (1963) 

Anh yêu em,anh chỉ nói thế thôi
Nói thế thôi cũng đã thừa rồi
Vì tình ái đâu cần ngôn ngữ
Tình từ tim, mà ngôn ngữ từ môi
Anh yêu em, em đã hiểu lâu rồi
Em đã hiểu từ ban đầu gặp gỡ
Anh hỏi thăm đường, em trỏ lối, thế thôi!
Em hiểu anh trong dáng dấp bồi hồi
Trong ánh mắt ngập ngừng xao xuyến
Em hiểu anh trong nắng chiều lưu luyến
Em hiểu anh từ tình mới đâm chồi
Từ hạnh phúc còn như bỡ ngỡ
Trong hồn anh quen nếp đau thương...
Có những đêm trăng óng ánh trên đồng
Trăng tắm sáng lên đầu em tóc rối
Trăng lấp ló qua hàng cây gió thổi...
Em là vầng trăng ngọc của đời anh
Anh không em, anh sẽ sống âm thầm
Như những tối trăng vàng lặn bóng
Đi bên em nghe ái tình đập sóng
Trong lòng anh hạnh phúc chan hòa
Ôi phút giây không thể xóa nhòa
Giây phút ấy, tình em chói tỏa
Ở trong anh, và tất cả xung quanh!
Anh ôm em, em ngạt thở vì anh
Nhưng em biết lòng anh say đắm quá
Gì ngây ngất bằng hôn lên đôi má
Mịn như hoa và đượm hương da!
Nắm tay em bao đau khổ phai nhòa
Khắp vũ trụ chỉ còn thương mến
Tình của em nhiệm mầu vô bờ bến
Hồn anh hầu tàn úa lại rờn xanh
Đời anh như chim hót trên cành
Tươi mát tựa màu xuân thơm ngát
Giọng ai buồn ngân nga câu hát
Bừng cơn mơ, trăng lạnh đã lên cao...
Gió ngoài song hiu hắt thổi vào
Rơi mấy cánh hoa đào trên chậu sứ...


Mắt Em - Nguyễn Chí Thiện 

Mắt em mềm mại con đò
Anh nhìn chẳng thấy hẹn hò một câu
Mắt em trong mát giòng sâu
Anh nhìn chẳng thấy nhịp cầu bắc qua
Mắt em là một vườn hoa
Vắng anh, thắm nở chóa lòa sắc hương
Vườn hoa ấy, cảnh thiên đường
Anh nhìn chỉ thấy cửa thường đóng nghiêm!
Lá Thư Ngày Trước
Vũ Hoàng Chương
Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư
Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư
Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh
Rượu chẳng ấm mưa hoài chăn chiếu lạnh
Chút hơi tàn leo lét ngọn đèn khuya
Giấc cô miên rùng rợn nẻo hôn mê
Gió âm tưởng bay về quanh nệm gối
Trong mạch máu chút gì nghe vướng rối
Như tơ tình thắc mắc buổi chia xa
Ngón tay run ghì nét chữ phai nhòa
Hỡi năm tháng hãy đưa đường giấc điệp
Yêu mê thế để mang sầu trọng kiếp
Tình mười năm còn lại chút này đây
Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay
Còn e ấp thuở duyên vừa mới bén
Ai dám viết yêu đương và hứa hẹn
Lần đầu tiên ai dám ký "Em Anh"
Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh
Lòng tự thú giữa khi tìm trốn nấp
Mươi hàng chữ đơn sơ ồ ngượng ngập
E dè sao mươi hàng chữ đơn sơ
Màu mực tươi xanh ngát ý mong chờ
Tình hé nụ bừng thơm trong nếp giấy
Ôi thân mến nhắc làm chi thuở ấy
Đêm nay đây hồn xế nẻo thu tàn
Khóc chia lìa ai níu gọi than van
Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối
Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối
Mưa mưa hoài rượu chẳng ấm lòng đau
Gấm the nào từ buổi lạnh lùng nhau
Vàng son có thay màu đôi mắt biếc
Tình đã rời đi riêng mình tưởng tiếc
Thôi rồi đây chiều xuống giấc mơ xưa
Lá lá rơi nằm bệnh mấy tuần mưa
Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ
Trăng nào ngọt với duyên nào thắm nở
Áo xiêm nào rực rỡ ngựa xe ai
Đây mưa bay mờ chậm bước đêm dài
Đêm bất tận đêm liền đêm kế tiếp
Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp
Tình mười năm còn lại chút này thôi
Lá thư xưa màu mực úa phai rồi
Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó

LƯU KHÁNH THƠ
Sóng
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sóng không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
-Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
Thuyền và biển
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển
“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa... còn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông dường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
XUÂN QUỲNH
(Theo bản in Xuân Quỳnh cuộc đời và tác phẩm-NXB Phụ Nữ - 2004)

Thơ viết ở biển
Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút
đã cô đơn
Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu
nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em

Tình yêu trong bài thơ dữ dội đến chừng khó ai có thể tưởng tượng nổi: “anh xa em” thì trăng, mặt trời cũng lẻ loi. Biển ở đây là hình ảnh của em - người con gái như nhiều bài thơ khác đã sử dụng. Cái khác chính ở chỗ “biển vẫn cậy mình dài rộng thế” nhưng chỉ “vắng cánh buồm một chút đã cô đơn”. Tôi lạnh người khi cảm nhận được cái cảm giác lẻ loi, đơn chiếc ấy mà nhà thơ đã diễn đạt.
Nhưng phải đến câu: Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn/ Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím thì sự so sánh mới tài tình làm sao: Gió - roi - núi - mòn; em - chiều - nhuộm -tím. Có lẽ, đây là lần đầu tiên nhà thơ Hữu Thỉnh đã vận dụng những thủ pháp nghệ thuật từ trong kho tàng văn học dân gian thành hiện đại. Không thấy hình ảnh: “Nước chảy đá mòn” mà đã trở thành “Gió không phải là roi” để “vách núi phải mòn”.
Rồi cái mới nhất trong toàn bộ bài thơ này: “Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím”. Tại sao lại tím? Tôi nghĩ, chỉ vì “màu tím” biểu tượng cho lòng chung thủy của người vợ, người yêu, ở đây thi sĩ đã dành riêng cho mình - anh. Và câu cuối tách riêng thành ba câu ngắt nhịp xuống dòng để tình yêu ấy luôn day dứt khi phải xa nhau, nhưng dầu gì thì vẫn “vì em”:
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét